Thơ

  • Người với những linh tinh nhặt nhạnh. 

    Đã đến lúc mình nhận ra rằng: mình không còn quan tâm đến những điều to lớn. Ai rồi cũng thế: dù xuất phát ra sao, đã cố gắng thế nào, đã đạt được thành tựu gì cho mình và cho đời… thì rồi cũng thế: tuổi trẻ không còn, những hoài bão trở nên…

  • Ta đang sống thời khắc kì lạ của lịch sử.

    Mấy ngày qua, đối với cả trăm năm của lịch sử  hiện đại Việt Nam, chỉ như những thời khắc, nhưng là những thời khắc rất đặc biệt. Mọi người như đều dừng lại, nhìn lại, sâu hơn vì những gì đã qua, những gì đang hiện hữu trong đời sống của đất nước mình. 

  • Cưng lắm, Sài Gòn ơi!

    Mình đã đến với mảnh đất Sài Gòn như một điều không đoán trước của cuộc đời, với bao nhiêu lạ lẫm. Mình vốn có bệnh hãi người. Vì thế những ngày đầu, đi ra chợ mua cái gì mình cũng nói lí nhí. Mình sợ người ta ghét hay sẽ lừa mình khi nghe…

  • Viết

    Mình viết từ khi nào? Mình thích viết và yêu con chữ từ bé. Có lẽ những dạng viết đầu tiên là viết nhật kí và viết cảm nhận sau mỗi cuốn sách mình đọc. Có lẽ từ rất sớm, mình đã cảm nhận được nỗi cô đơn, nên hay chạy trốn vào sách. Rất…

  • Sớm mai

    Một buổi sớm bình minh Đem mình ra phơi nắng Hong nỗi buồn mây trắng Gặp niềm vui sương mai. Sớm mai | Anh Lê